Vợ của ta là quận chúa
Phan_41
"Tỉnh rồi sao?" Thanh âm của Tấn Ngưng từ bên tai truyền đến.
Ta nghiêng đầu, đôi mắt vẫn mơ màng thấy nàng dùng cằm gối lên bờ vai ta,
ngón tay chậm rãi ve vuốt trên lưng. Qua một lúc lâu, Tấn Ngưng mới nhích thân
người, nằm nghiêng trở về bên gối, tóc dài bình thường vẫn được cao cao quấn lại, giờ
thế nhưng lại tựa như quạt lông lăng loạn tản ra, hỗn độn rơi trên chăn đệm, có vài sợi
còn không tim nằm trên lưng ta. Tấn Ngưng cứ như vậy an tĩnh nằm nghiêng bên gối,
nàng hơi hơi hé miệng, hơi thở ấm áp qua làn môi bao phủ xung quanh, cánh tay nhỏ
nắm chắc trên eo, ánh mắt dịu dàng, yên lặng nhìn ta. Ta không hiểu, nghiêng đầu
cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc, ánh mắt Tấn Ngưng vẫn tà mị cùng ta đối
diện, như đang có suy nghĩ gì. Cuối cùng không nhịn được, ta nhẹ giọng hỏi: "Ngưng
nhi, làm sao vậy?"
Tấn Ngưng không trả lời, nhưng hai mắt lại thoáng chốc nổi lên hơi nước, khi
ta còn chưa kịp phản ứng, thì nàng đã khuynh người hôn hôn lên bờ vai trần của ta.
Cảm thấy nàng tựa như sắp rơi lệ, ta định xoay người, nhưng Tấn Ngưng nhẹ nhàng
- 665 -
dùng tay ấn xuống, ôn nhu nói: "Đừng động."
"Sao vậy?" Ta hỏi, thân mình không dám động thêm.
Tấn Ngưng cúi đầu, hai má như trước dán chặt lên bờ vai trái, mà ta chỉ có thể
nhìn thấy đỉnh đầu của nàng, không thấy rõ rằng nàng có khóc hay không. Biết không
thể nghịch ý Tấn Ngưng, ta nhẫn nại chờ đợi.
"Mười chín..." Cuối cùng, Tấn Ngưng mở miệng rầu rĩ nói, nhiệt khí từ trong
miệng phả lên thân người vẫn chưa có thêm y phục khiến ta một trận tô ngứa.
"Cái gì mười chín?" Ta cố ý xem nhẹ cái cảm giác chọc người đó hỏi.
"Trên người ngươi có mười chín vết sẹo." Tấn Ngưng thấp giọng nói, mang
theo chút nghẹn ngào.
Giờ ta mới hiểu quận chúa là chỉ cái gì. Lần trước bị Hắc y nhân quất, tuy sau
lưng may mắn thoát khỏi, nhưng phía trước thân thể lại lưu nhiều vết sẹo dài hẹp đáng
sợ, tựa như giấy trắng đã bị họa vẽ, chỉ liếc qua một cái cũng khiến ngây người.
Nhưng không sao cả, dù sao ta cũng chẳng phải ngạo nhân dựa vào dáng người, huống
chi còn là kiêu ngạo phu, chẳng phải dựa vào thân thể kiếm cơm. Nhớ lại lần đầu lúc
nhìn thấy vết sẹo này qua gương, ta chỉ sửng sốt một chút, rồi sau đó thản nhiên tiếp
nhận. Dù sự thực ta là một người có thân thể trắng nõn, nhưng chẳng quan trọng, nó
có bị phá hủy cũng không sao.
"Ngươi nói đúng." Ta xoay người, nằm nghiêng đối mặt cùng nàng, trêu ghẹo
nói, "Có phải thấy được thân thể ta không đẹp, không thích nữa hay không?" Ai ngờ
Tấn Ngưng lại bật người đề cao ngữ điệu, cực kỳ nghiêm túc nói: "Làm sao có thể?!"
Sau khi phát hiện mình có điểm quá mức kích động, nàng mới thấp giọng rầu rĩ nói:
- 666 -
"Vô luận ngươi biến thành thế nào... Ta đều thích."
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, biết đây chính là hạnh phúc khi
được quan tâm bởi người yêu thương, ta cười cười, ôn nhu nói: "Vậy sao hảo khóc,
không phải vì thương."
"Khẳng định đau chết." Tấn Ngưng ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, miệng
nàng hơi chút cong lên, hai tiểu má lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu xuất hiện, nàng giờ
khắc này thật tựa như tiểu hài tử, "Ngươi còn giả bộ."
"Bây giờ ta thật sự không đau a." Ta chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình vô tội,
"Huống chi kỳ thật như vậy cũng man uy vũ, giống như giang hồ đại hiệp nhiều lần
trải qua sóng gió, gặp người là có thể nói 'Tên ta là Ngàn đao bất tử, nếu ai không
phục, đến xem trên người lão nương đây có bao nhiêu giang hồ nợ!' "
"Ngươi..." Tấn Ngưng trợn mắt, rồi bất đắc dĩ thở dài, chuyển thân mình đến
gần ôm ta, "Ngươi cuối cùng vẫn là như vậy, lúc nào cũng cười hì hì đem hết thảy đều
lừa dối qua đi."
Ta cười cười không nói gì.
"Không được cho người khác xem." Nàng lại nói, ngữ khí có điểm cường
ngạnh, "Trừ bỏ ta, thân thể của ngươi không được cấp bất luận kẻ nào xem, biết
chưa?"
Cảm nhận được sự bảo hộ của Tấn Ngưng đối với ta, trong lòng đau xót, ta
thở dài, gật gật đầu.
- 667 -
"Vì sao thở dài?" Tấn Ngưng ngẩng đầu, cau mày nhìn ta.
Vừa định trả lời, lại đột nhiên phát hiện ngẩng đầu nhìn Tấn Ngưng, khiến ta
lơ đãng thấy được trong chăn một mảnh phong cảnh đẹp, nước da trắng ngần tối hôm
qua vẫn chưa kịp thưởng thức, nàng nằm nghiêng dáng người uyển chuyển, khiến tất
cả như phơi bày rành mạch trước mắt ta. Tấn Ngưng hồn nhiên không biết, vẫn như
trước nghiêng thân mình, ngẩng đầu nghi hoặc chờ đợi câu trả lời của ta. Cảm giác khí
huyết như đang dâng lên, không muốn lâm vào xấu hổ, ta nói : "Vô số..."
"Cái gì?" Tấn Ngưng sửng sốt.
Ta vươn tay, điểm vào nhưng vết chiến tích chung quanh cổ Tấn Ngưng tối
qua ta lưu lại, nén cười nói: "Ngươi xem, đếm cũng không hết, một cái, hai cái, ba..."
Tấn Ngưng cúi đầu, nhìn xuống dấu đỏ trên người, hô nhỏ: "Như thế nào...
A!" Lập tức liền minh bạch, khuôn mặt nàng nháy mắt đỏ au, vội vàng lui thân mình
về sau trốn, sau đó như nghĩ ra điều gì, nàng nhanh chóng đưa tay lên che hai mắt ta
lại, không cho nhìn.
"Ngưng nhi, ta còn chưa đếm xong..." Ta khổ cực nén cười, nhưng vẫn không
nhịn được trêu chọc, "Tối hôm qua, khẳng định thoải mái chết, đúng không?"
"Ngươi... Ngươi vô lại!!" Tấn Ngưng hổn hển nói, tay vẫn không dám chuyển
khỏi hai mắt ta.
Ta không muốn buông tha nàng, bỉu môi, học theo ngữ điệu nàng nói mới nãy:
"Không được cho người khác xem, thân thể của ngươi trừ bỏ ta, cũng không được cấp
bất luận kẻ nào xem, biết chưa?"
- 668 -
"Ngươi... Vô nghĩa." Tấn Ngưng tức giận nói.
Cảm giác được động tác của Tấn Ngưng khiến lãnh phong theo khe mền lùa
vào, sợ nàng sẽ bị lạnh, ta cười nắm tay nàng nói: "Được rồi, ta không nháo loạn,
đừng để thân mình lạnh... Lại đây, nhường giang hồ đại hiệp ôm ngươi." Vẫn là không
nhịn được muốn trêu chọc nàng.
Có lẽ bởi vậy nên Tấn Ngưng vẫn cứ đỏ mặt, hai tay chắn trước ngực của
mình, cảnh giác lui thân mình về phía sau hơn.
Ta vừa định thật thà xin lỗi, lại nghe từ ngoài cửa truyền đến thanh âm Cửu tỷ:
"Đã đến lúc này rồi, sao quận mã gia cùng quận chúa thế nào còn chưa dậy đây?"
Lại thêm thanh âm của một hạ nhân khác: "Không biết a! Vừa nãy ta cũng
đứng ở cửa hô, còn gõ hảo vài cái lên cửa nữa, vẫn là không ai ứng!"
"Sợ là tối hôm qua..." Cửu tỷ nói tới đây dừng lại, thậm chí quỷ dị cười vài
tiếng.
Tấn Ngưng cũng nghe được tiếng cười ám muội của Cửu tỷ, giờ phút này mặt
nàng đỏ tựa như tượng đốt, mà trên mặt ta cũng là nóng bỏng, chắc chắn so với Tấn
Ngưng chẳng kém hơn chút nào, không nghĩ thêm nhiều, bất chấp thân mình không gì
che chắn, ta vội vàng rời giường, đem y phục tối hôm qua rơi tán loạn trên mặt đất
đưa cho quận chúa, nói : "Ngưng nhi, mau mặc vào!" Sau đó chính mình cũng hốt
hoảng mặc lên.
Thật vất vả cả hai mới mặc xong quần áo, vừa định theo cửa đi ra ngoài, Tấn
- 669 -
Ngưng đã thấp giọng kêu ta lại: "Nhược Hề, bên này!"
Lúc này mới nhớ nơi chúng ta ngủ là thư phòng, thở dài vội vàng theo Tấn
Ngưng trở lại phòng ngủ.
Cuộc sống cứ như vậy yên ả trượt qua, khí trời ngày càng lạnh, hai tháng cứ
vậy lén lút trôi đi, nhanh tới không thể ngờ được. Hoài nghi đối với Tiểu Thúy cũng
dần dần giảm bớt, nhìn thấy nàng vẫn hết mực ân cần cùng trước đây chẳng hề thay
đổi, có lẽ, Tư Đồ Ức thật sự nhìn lầm người thôi.
Nguyệt Nhi cuối cùng đã trở lại, ta thay Tấn Ngưng cao hứng rất nhiều, tảng
đá lớn trong lòng được thả xuống không ít, bởi vì giờ đây bên quận chúa, lại có thêm
một người đáng tin sẽ bảo hộ nàng.
Trừ bỏ bình thường ở trong phủ làm bạn cùng quận chúa, thời gian khác
không phải trong thư phòng đọc sách, ta cũng là xuống phòng bếp làm lót dạ hay là
bảo canh, nhưng giờ đây đã thêm một hoạt động —— xem bệnh giúp những người
trong thể trả nổi tiền đại phu. Từ sau lần ta dùng kim châm may quần áo ổn định bệnh
tình lão nhân gia, chẳng biết ai thủ cho ta danh hào "Hoa Đà tái thế" truyền xa khắp
vùng. Thi thoảng sẽ có người tới cửa mời ta giúp bọn hắn miễn phí xem bệnh, ta
không phiền gì, chỉ sợ rằng quận chúa sẽ để tâm, nhưng không ngờ sau khi nàng biết,
không những chẳng trách cứ gì, còn sai người tới đại sảnh thu thập một phen, đến khi
ta nhìn lại cũng ngây người. Tấn Ngưng đem quận mã phủ trang nghiêm bỗng chốc
biến thành y quán, còn ta chính là vị "Hoa Đà tái thế" tọa thiền ở chỗ của đại phu.
"Không thích?" Chứng kiến ta khờ ngốc đứng bất động ở cửa đại sảnh, Tấn
Ngưng ở bên cẩn thận hỏi.
"Không phải... Mà..." Ta thở dài, "Kỳ thật ta ra ngoài theo bọn hắn xem
- 670 -
bệnh..."
"Quận chúa là muốn ngài lưu nhiều ở trong phủ bồi nàng, ngài đúng là tên
ngốc!" Nguyệt Nhi xen mồm trêu ghẹo.
"Nguyệt Nhi!" Tấn Ngưng ở một bên đỏ mặt.
Vương gia giữ bí mật công tác này thật tốt, cho dù là nha hoàn tối thân cận
như Nguyệt Nhi, nàng cũng chẳng hề biết ta cùng Tấn Ngưng trên thực tế là thành
thân giả, nha đầu đó thật sự cho rằng hai chúng ta người có tình sẽ thành thân thuộc,
nên suốt ngày trêu chọc mà thôi.
Vì thế, quận mã phủ liền có thêm một cái ngoại hiệu—— miễn phí y quán.
Nhưng chẳng ngờ, có một việc bất chợt xảy ra.
Xế chiều hôm đó, sau khi giúp mấy người bệnh xem mạch hoàn, ta muốn
cùng Tấn Ngưng tản bộ trong viện tử, không nghĩ rằng Phùng Uyển cùng lão nương
nàng đến phủ bái phỏng.
"Đả dâm..." Lão nhân gia chống quải trượng, vừa tới trước mặt ta liền muốn
quỳ xuống, ta vội bước lên giữ nàng lại.
Câu này ta nghe hiểu được, có nghĩa là "Đại nhân".
Lão nhân gia xoay người, nhìn thấy quận chúa, lại định quỳ, Tấn Ngưng vội
nói: "Lão nhân gia không cần đa lễ, ta thường nghe Nhược Hề nhắc tới ngài, gần đây
- 671 -
thân mình khỏe chăng?"
"Hào hào hào!" Lão nhân gia mở miệng, một đại đội lời loạn thất bát tao từ
trong miệng nàng trượt ra, đứng cạnh bên Phùng Uyển vội bước lên trước gánh vác
trọng trách phiên dịch. Nguyên lai lão nhân gia cũng họ Phùng, mười tám năm trước
nhận nuôi Phùng Uyển làm con nuôi, hai người sống dựa vào nhau cho tới bây giờ,
những ngày sau này cực khổ rồi lại bình đạm, cứ như vậy trôi qua.
"Đại nhân, ngài là ân nhân cứu mạng của Phùng Uyển!" Phùng Uyển nói rồi
quỳ xuống, cứ như vậy dập đầu trước ta một cái thật sâu.
"Phùng cô nương mau đứng lên! Nữ tử chân như bột nắm, nói mềm liền mềm,
mau đứng lên." Ta vội hỏi.
"Nhược Hề vui khi giúp người, Phùng cô nương không cần quá lưu tâm, mau
đứng dậy đi!" Tấn Ngưng đứng bên cạnh ta khuyên nhủ.
Phùng Uyển lắc đầu, đầu gối vẫn như cũ dính trên nền đất, nàng ngẩng đầu
nhìn ta, nghiêm túc gằn từng chữ: "Ngài đã cứu ta, cũng cứu lão nương ta, Phùng
Uyển cả đời này nguyện ý vì đại nhân làm trâu làm ngựa!" Nói rồi lại thật sâu dập hạ
đầu.
Cửu tỷ ở một bên nhìn, thế nhưng lại thốt ra lời kinh ngạc: "Quận mã gia,
Phùng cô nương bộ dạng tươi tắn, có muốn dâng làm thiếp hay không?" Người này
biết quận chúa tốt người, thường thường hay vui đùa với ta cùng quận chúa, không
nghĩ tới càng dung túng nàng càng hung hăng càn quấy, lời như vậy cũng dám ở trước
mặt quận chúa nói ra.
"Cửu tỷ ngài nói đùa gì vậy?" Ta trừng to hai mắt hướng Cửu tỷ, kéo kéo khóe
- 672 -
miệng nói.
"Đại nhân." Phùng Uyển lại cực kỳ đúng lúc tiếp nói, "Nếu ngài không chê,
Phùng Uyển nguyện ý ở lại bên ngài, cả đời hầu hạ."
Đùa vui cũng không cần phải như vậy được không!
"Đừng nói giỡn, Phùng cô nương." Ta vội nói, khom thân người xuống đưa
tay muốn kéo nàng dậy, "Ngươi sẽ tìm được như ý lang quân của mình, nhưng tuyệt
đối không phải ta, đừng nghe Cửu tỷ nói bừa..."
"Phùng Uyển không cầu danh phận, chỉ cầu có thể đứng bên cạnh ngài, đại
nhân nhường Phùng Uyển hầu hạ ngài đi, van cầu ngài đáp ứng Phùng Uyển thôi!"
Nói xong, lại phục lạy thật sâu một cái.
"Phùng cô nương." Quận chúa đột nhiên lên tiếng, ôn nhu nói, "Nhược Hề nói
đúng đấy, ngươi nhất định có thể tìm được như ý lang quân của mình, huống chi lão
nương của ngươi còn cần ngươi chiếu cố, mau dậy đi, trên mặt đất lạnh, đối với thân
mình ngươi không tốt."
Phùng Uyển vẫn như cũ quỳ chết trên mặt đất, biểu cảm nghiêm túc như nếu
ta không đáp ứng nàng nhất định sẽ không đứng dậy. Phùng lão thái lúc này lại đến
gần, cúi xuống nói khẽ với Phùng Uyển gì đó, Phùng Uyển lúc này mới ngẩng đầu
nói: "Đại nhân, xin ngài nhường Phùng Uyển tiến vào trong phủ làm nha hoàn thôi,
Phùng Uyển sẽ tận tâm tận lực hầu hạ ngài cùng quận chúa."
"Cái này..." Ta quay nhìn hướng Tấn Ngưng, dáng vẻ nàng lại chỉ là việc này
chẳng hề liên quan đến mình.
- 673 -
Ta nghiêng đầu, ở bên tai Tấn Ngưng nhẹ nói: "Ngưng nhi, ngươi cảm thấy..."
"Phu quân là nhất gia chi chủ." Tấn Ngưng một chút cũng cố kỵ, nói lớn tiếng
khiến ai ai cũng nghe được rõ ràng, "Ngài nói thế nào, thì làm như thế." Nói rồi, cười
ngọt đến mức khiến toàn thân ta tê dại.
Trong nhất thời, tiêu điểm của toàn bộ mọi người đều tập trung lên ta.
"Ách…" Ta thở dài, xoay người đối Cửu tỷ nói, "Như vậy thì, Cửu tỷ ngươi đi
an bài chuyện này đi."
"Dạ." Cửu tỷ gật gật đầu.
"Tạ đại nhân!" Thanh âm Phùng Uyển nghẹn ngào.
Tấn Ngưng lại bổ sung nói: "Cửu tỷ, tìm một chỗ trong phủ nhường Phùng lão
thái cùng Phùng cô nương ở lại."
Ta lập tức quay đầu nhìn Tấn Ngưng, không phải chứ, từng bước tiến dần
sao?!
"Sao vậy, phu quân không đồng ý?" Tấn Ngưng nghi hoặc nhìn ta.
Một tiếng phu quân, khiến cho ta... Không thể phản đối.
"Đương nhiên không phải." Ta xấu hổ cười, vội vàng phối hợp cùng nàng,
- 674 -
"Quyết định của phu nhân, ta tuyệt đối đồng ý, tuyệt đối đồng ý!"
"Vậy ta đi trước an bài cho bọn họ." Cửu tỷ nói rồi, xoay người ly khai.
"Đa tạ đại nhân! Đa tạ quận chúa!" Phùng Uyển lại lần thứ hai xúc động dập
đầu.
Ta quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tấn Ngưng —— đây rốt cuộc là trạng huống gì
a, phu nhân~
【 88 】
"Nguyệt Nhi." Tấn Ngưng hoàn toàn coi thường "Ánh mắt ra hiệu" của ta,
quay đầu phân phó Nguyệt Nhi, "Ngươi trước tiên đưa Phùng lão thái cùng Phùng cô
nương dạo quanh quận mã phủ, bữa tối chuẩn bị thêm vài đồ ăn, đêm nay Phùng lão
thái và Phùng cô nương sẽ dùng cơm cùng chúng ta."
"...Vâng." Nét mặt Nguyệt Nhi tràn đầy nghi vấn, nhưng nàng cũng như ta
không dám nhiều lời, chỉ vội đưa Phùng lão thái cùng Phùng cô nương ly khai khỏi
viện tử.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, ta nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Ngưng nhi,
ngươi đây là định thế nào a?"
"Phu quân, ngài khẩn trương cái gì?" Tấn Ngưng ngọt ngào cười, thân thể
- 675 -
mềm mại nhu chuyển, bước sâu vào phía nội viện.
Toàn thân khẽ run rẩy, nhưng chẳng dám chậm trễ, ta cúi đầu theo sát phía sau
nàng.
Mùa đông, cây cảnh không như mùa xuân có trăm hoa đua nở, trong viện mọi
cây đều là trụi lủi, buồn tẻ vô cùng.
Thứ duy nhất trong viện tử này khiến cho lòng ta say mê nhìn ngắm, chỉ có
giai nhân không xa trước mặt mà thôi. Nàng hôm nay mặc trên mình một áo cẩm bào
trắng nhạt, so với bình thường tố sắc xiêm y còn kiều mị hơn vài phần. Trường bào
chấm đất, nhưng Tấn Ngưng chẳng hề để ý, từng bước chậm rãi đi về phía trước. Bởi
đã thành thân, mái tóc dài xõa thẳng trước kia của mỗi ngày đều được nàng quấn lên
cao cao, lộ ra cổ nhỏ dài trắng nõn, so với xưa tự nhiên quyến rũ hơn nhiều. Giơ tay
nhấc chân cũng tao nhã thành thục, đứng hay ngồi cũng đoan chính đẹp xinh có một
không hai. Có khi ta sẽ thừa dịp lúc nàng ngồi trước bàn trang điểm, lén đến phía sau
cúi đầu hôn trộm cổ trắng nõn nà, quận chúa gặp ngứa luôn cười khanh khách không
ngừng, nhưng sau đó lại giận dỗi nhịn cười, một tay vuốt tóc, một tay đẩy ta ra xa.
Tấn Ngưng dừng trước một cành cây khô héo, đưa lưng về phía ta, tựa như
đang nhìn tới một nơi xa xăm nào.
Bóng lưng toàn vẹn, để cho hồn ta mê đắm.
Bóng lưng đơn độc, cũng để cho ta luyến tiếc.
Thật sự luyến tiếc.
- 676 -
"Lại đang ngẩn người?" Không biết từ khi nào, Tấn Ngưng đã xoay người lại,
mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
Vội vã thu hồi tâm hồn phiêu du, ta nhún vai, nuối tiếc thở dài: "Không có
cách nào, bị bóng lưng của ngươi mê đảo."
"Ba hoa." Tấn Ngưng sẳng giọng, sau đó vừa cười vừa vươn tay hướng phía ta,
"Lại đây."
Ta đến gần, vươn tay phải nắm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo.
"Người Nhược Hề lúc nào cũng ấm áp dễ chịu." Quận chúa nói rồi, cùng bàn
tay ta nắm chuyển sang thành mười ngón khấu chặt, nghiêng mặt hướng ta cười cười,
"Mùa đông có thể dùng làm ấm lô."
Nhìn nụ cười như gió duyên dáng mơn man nhẹ thổi trên mặt nàng, ta đột
nhiên nghĩ, có phải vì có Tấn Ngưng tồn tại trên thế gian, nên ông trời mới đặc biệt
phái ta tới, dùng thân mình ấm áp dễ chịu sưởi ấm cho nữ tử luôn lạnh lẽo này.
Đợi cho đến khi có ấm lô khác tới, ta đã công đức viên mãn, có thể rời đi.
"Vừa nãy ngươi khẩn trương cái gì?" Tấn Ngưng mang theo ý cười hỏi, tay
chúng ta mười ngón đan xen, nhưng nàng lại chẳng nhìn về phía ta, chỉ thẳng tắp
hướng về phía trước.
"Ta..." Ta sửng sốt, sau đó cười trêu chọc, "Ta nào có khẩn trương a, khẩn
trương chính là ngươi đó!"
- 677 -
"Được rồi, là ta khẩn trương." Tấn Ngưng liền trả lời, ngắn gọn, thẳng thắn.
Ta nghiêng đầu, nhìn gương mặt nàng đang quay hướng khác, nhất thời không
hiểu Tấn Ngưng muốn biểu đạt điều gì.
Nàng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Từ khi biết ngươi, ta mới biết lòng tham
muốn giữ lấy của mình lợi hại như vậy... Ta cũng vậy, cũng chẳng có cách nào."
"Tham muốn giữ lấy?" Ta không rời mắt khỏi khuôn mặt nàng, vẫn đang cố
gắng muốn hiểu rõ điều quận chúa nói.
Tấn Ngưng đột nhiên quay đầu, yên lặng nhìn ta, hạt châu màu nâu trong mắt
tựa như có thể kéo cả người ta xoáy sâu tiến vào trong cơ thể nàng, khẽ mở môi đỏ
mọng, nàng nói : "Chính là... Giữ lấy dục vọng của ngươi."
Rốt cục hiểu được.
Trên mặt nóng bỏng.
"Nhược Hề thế nhưng thẹn thùng?" Quận chúa cười quơ quơ hai bàn tay
chúng ta nắm chặt.
Chẳng cách nào che giấu, ta mím chặt môi không nói lời nào.
"Chỉ khi thế này, mới cảm thấy được Nhược Hề cũng là nữ tử nha." Tấn
Ngưng mắt cười cong cong , nhìn ta ôn nhu nói.
- 678 -
"Nếu như vậy…" Không muốn để cho nàng tiếp tục trêu chọc vào cái đề tài
"Thẹn thùng" này, ta nhanh chóng mở miệng hỏi, "Vì cái gì ngươi còn nhường Phùng
cô nương vào trong phủ làm nha hoàn, lại còn mời nàng ở lại?" Nếu tham muốn giữ
lấy mạnh như vậy, hẳn nên đuổi các nàng đi mới đúng?
"Thật là cõng rắn cắn gà nhà a." Tấn Ngưng nhíu mày, "Nhược Hề nhất định
là muốn vậy không phải sao?"
Ta nhìn nàng không nói lời nào.
"Vô luận là Tư Đồ cô nương, hay là Phùng cô nương... Không đúng, phải là
bất kỳ người nào muốn thân cận ngươi, đều khiến cho ta cảm thấy khẩn trương.
Nhược Hề, liệu ngươi có thế hay không... Cũng có cảm giác như vậy?" Tấn Ngưng
quay đầu, thực nghiêm túc nhìn ta hỏi.
"... Ân." Ta gật gật đầu.
Quả thật, mỗi khi nghĩ đến một năm sau người nam nhân kia sẽ thay thế ta bồi
bên cạnh Tấn Ngưng, trong lòng liền không thoải mái, bất luận là lúc nào, chỉ cần
nghĩ đến cũng khiến ta tâm tình không hảo.
"Nhưng so với Tư Đồ cô nương, bản thân ta cảm thấy Phùng cô nương...
Không quá nhiều vấn đề." Quận chúa đột nhiên nói.
"Vấn đề?" Ta sửng sốt.
"Phùng cô nương cùng Phùng lão thái trong kinh thành không nơi nương tựa,
trợ giúp các nàng một chút cũng nên, huống chi đều là ngươi cứu các nàng, cũng như
- 679 -
một loại duyên phận. Nhưng Tư Đồ cô nương..." Tấn Ngưng ngừng lại, hé mắt nhìn ta
nói, "Nói về cái này, Nhược Hề... Như thế nào người ngươi cứu, đều là nữ tử vậy, hơn
nữa còn là trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp?"
"Ngươi đang nói cái gì a!" Ta kéo kéo khóe miệng, "Ta cũng đâu phải chọn
lựa người để cứu!" Huống chi căn bản ta chẳng biết Tư Đồ Ức lúc ấy đứng bên vách
núi, không phải vì ngắm cảnh, mà là vì nhảy núi đi.
"Ngươi cảm thấy Tư Đồ cô nương thế nào?" Tấn Ngưng đột nhiên thực
nghiêm túc hỏi.
"A? ...Cái gì thế nào?" Ta không kịp phản ứng, trước đề tài nàng không ngừng
thay đổi, ta bất đắc dĩ đáp lời theo thói quen.
Tấn Ngưng mấp máy miệng, mặt hơi phiếm hồng: "Nàng đẹp, hay là... Ta
đẹp?"
Ta bất đắc dĩ cười cười: "Còn nói, đương nhiên là ngươi đẹp a, Tư Đồ Ức nếu
so ra chính là... giống như..."
"Giống như cái gì?" Quận chúa theo đuổi không bỏ.
"Giống như..." Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng tìm được hình dung từ cho là thích hợp,
"Đặc biệt."
"Đặc biệt?" Tấn Ngưng nhướng mày.
- 680 -
"Ân." Ta gật gật đầu.
Quận chúa quay đầu, không nói thêm gì nữa.
"Vì sao Phùng cô nương ở lại trong phủ, ngươi lại không sao?" Ta đưa vấn đề
quay lại ban đầu.
"Không phải không sao…" Tấn Ngưng cười cười, "Là ta tín nhiệm ngươi, hay
là... Là đối với chính mình có tin tưởng."
Tín nhiệm? Tin tưởng?
Cái gì cùng quái a.
"Nga, vậy sao." Tuy không hiểu lắm, nhưng vì không muốn tiếp tục dây dưa
thêm vấn đề này, ta chỉ có thể phụ họa như vậy.
"A, ngươi nhìn đám mây kia!" Tấn Ngưng đột nhiên hô lên, tay chỉ hướng
chân trời.
Ngươi thật có năng lực chuyển đề tài cực mau.
Ta bất đắc dĩ nhìn hướng lên trời, phát hiện có một đám mây hình dạng tựa
như kỵ mã, chỉ duy nhất một mình, trên bầu trời lúc này trừ bỏ nó không còn gì khác,
chỉ có ánh nắng chiếu rọi lên thiên không.
"Đám mây kia thật giống như con thỏ!" Tấn Ngưng vui vẻ reo lên.
- 681 -
"A..." Ta sửng sốt, "Ân, con thỏ."
Được rồi, ngươi nói cái gì, chính là cái đó.
【 89 】
Cùng Phùng lão thái và Phùng cô nương dùng cơm chiều, Tấn Ngưng giơ tay
nhấc chân vẫn thực tao nhã, vẫn như trước lãnh đạm yên bình, chỉ ——
Nàng gắp đồ ăn cho ta tăng gấp mười lần, mức độ thân mật lại chẳng kém
dưới ba; cứ tam câu thì đến hai lần nàng gọi "Phu quân", mà bình thường chẳng bao
giờ gọi; không ngừng nhìn về phía ta cười ngọt ngào quyến rũ làm toàn thân ta tê dại...
Tóm lại, tất cả những biểu hiện đêm nay nàng thể hiện đủ cho ta hiểu rõ nhất "Khẩn
trương" mà nàng nói cụ thể là chỉ cái gì. Phùng cô nương cùng Phùng lão thái thì chủ
yếu chẳng nói điều gì, yên lặng gắp thức ăn, yên lặng bới cơm. Ta đoán chừng các
nàng... Là bị dọa.
Cuối cùng bữa cơm kết thúc, sau khi Tiểu Thúy đưa Phùng lão thái cùng
Phùng cô nương trở về nghỉ ngơi, ta mới phát hiện khuôn mặt mình vì đêm nay phối
hợp cùng Tấn Ngưng luôn luôn bảo trì tươi cười, mà giờ đây đã trở nên cứng ngắc
biến dạng.
Nha đầu Nguyệt Nhi kia hiểu rõ, vừa cực kỳ hiểu biết nén cười, vừa đến bên
- 682 -
tai Tấn Ngưng nhẹ nói: "Quận chúa, Nguyệt Nhi đã chuẩn bị tốt nước ấm cho ngài,
bất cứ lúc nào cũng có thể tắm rửa."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian